khuôn mặt đã hồng rực lên mọng nước, tôi lại ép thêm cô vào thành bàn bếp và đặt một nụ hôn vào môi cô. – Đừng… Anh… em… không… chịu… được… để… em… làm… nốt… còn đi. Cô nói trong hơi thở đứt quãng. Nhìn bộ dáng khổ sở của cô tôi mỉm cười, hơi nhích người ra chút để cô quay người lại. – Xong rồi anh. Em làm mấy cái sandwiches để lát tiện ghé qua cho bọn trẻ con. Bọn trẻ con mà cô nói, là lớp học tình thương mà chúng tôi tài trợ. Tôi.