Thực ra tôi chưa đoán được sao em như thế, sao em hay giật mình vậy, nhưng giờ phút này, khi đôi bàn tay nhỏ ấy trong tay tôi, tôi tự nhủ sẽ bảo vệ em.
4 mắt hướng vào nhau không rời, em chợt cúi xuống ngại ngần, tôi khẽ kéo em vào trong lòng, vẫn thấy cả người em rung lên, em khóc, từ nhỏ thành rất to. Tôi không hiểu được, nhưng cũng ôm em vào chặt hơn, muốn dùng hơi ấm của mình dành cho em.
Một lúc sau em ngừng, tôi đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi, đôi mắt này, khuôn mặt này, từ giờ không ai được làm em đau, khóc nữa, tôi sẽ chỉ mang cho em nụ cười thôi.