đét, như muốn được mách bảo rằng đây là sự riêng tư của cô và ông thêm kín đáo không được phép quấy rầy. Trong sự tình đó đột nhiên Diễm Trang cất tiếng nói làm cho ông Vinh ngỡ ngàng: – Ưm… anh ơi! Ưm ưm aaa… anh ơi em muốn lắm! Ưm ưm aaa… anh giúp em với… Ưm… – Huơ… Nhoam ngoam! Diễm Trang ơi bác ơ… anh ơ… Bác sẽ giúp em ơ… Cháu mà! Huơ hừm ngoam… Ông Vinh biết Diễm Trang thay đổi cách xưng hô với mình như vậy nên ông ấy cũng có chút xíu bối rối, ông nghĩ là cô người tình bé nhỏ của ông đã nứng