cửa chứ không vào nữa. Cô dỏng tai lên nghe, cái giọng khá quen thuộc, hình như là của Huy, rồi liền đó là một giọng ái ngại: – Ông nói tầm bậy không hà? Làm gì có? – Tui thấy rõ ràng… lúc nhìn ông còn địa địa vú bả… mê bả vú bự chứ gì? Hai má Phương đỏ hồng, người trả lời kia cô cũng quen, đó là giọng của Quang. Cô cũng biết rằng hai anh chàng này vốn thân nhau lắm, hôm chủ nhật còn thấy chở nhau đi chơi nữa kia mà. Huy cứ hỏi dồn Quang miết, còn cậu kia thì ấp úng… giọng Huy oang oang… làm