Ôi dào. Ngồi xuống đi, tí đi ăn cơm với anh.
Không, để em ra chơi với mấy anh chị đã.
Nó chạy tót ra chào hỏi người này người kia, nó đi đến đâu chuyện cũng rôm rả. Thỉnh thoảng nó ghé tai vào với mấy cô nhân viên thủ thỉ gì đó rồi cười.
Cả cái văn phòng của tôi nó quen hết, vì nó đi ăn cùng vài lần rồi nên mọi người cũng coi nó như người nhà tôi vậy.