dần. Chắc có lẽ bốn đến năm tháng sau là Như có thể trả hết nợ cho gia đình nàng. “Đi ăn sáng chứ?” Phương sau khi bàn bạc xong với nàng thì đề nghị. “Dạ…” Như gật nhẹ đầu, nàng bắt đầu có những cảm nhận tốt về Phương. Ăn uống xong xuôi, nó dẫn nàng đi làm thủ tục để tạo tài khoản ngân hàng, không thể nào để Như giữ tiền mặt như thế hoài được. Xử lý xong xuôi thì cũng đến trưa, nó chở Như đi ăn trưa sau đó chở nàng quay trở lại phòng trọ. Nó ở lại với Như một lát sau đó quay trở về nhà. Được một