khi Liên nhắm hẳn mắt vào để ngủ vì không thể chịu được nữa thì vẫn cố gắng gượng mà nói nốt câu: – Ờ, để … mẹ …. nghĩ đã. Thôi …. Mẹ ngủ đây, hôm nay tự nhiên buồn ngủ quá. —————- Liên mở mắt ra vì đồng hồ báo thức điện thoại vang lên liên tục bên tai, đầu hơi hơi đau một tí, tắt chuông, nhìn đồng hồ, Liên lẩm bẩm: “Đã 7 giờ rồi cơ à? Đêm qua mình ngủ một mạch tới tận sáng, ngủ không biết gì luôn”. Vươn vai một cái cho người đỡ mỏi, Liên nhìn ra phía ngoài giường, Tuấn vẫn đang