gan. Nỗi sợ đó nó bóp nghẹt em, em lúc đó đã nghĩ mình sắp không chịu được, mình sắp chết. Mãi đến lúc, anh xuất hiện, tự nhiên sự sợ hãi biến mất, cơn đau cũng biến mất. Lúc anh bế em trên tay, em đã định nói với anh, nhưng lúc đó em rất mệt, không thể mở miệng được. Sau đó em đoán mình đã ngất đi. Lúc em tỉnh dậy, không có anh ở đó, chỉ có cô Dung đang ngồi ở bên, em chợt hét lên, rồi người run lên bần bật. Cô Dung vỗ.