Thịnh: Bác ơi con xin bác, bác cởi trói cho con. Con không thể như vậy được… nước mắt nước nàng tràn ra.
Mẹ Khánh: Xoa mặt Thịnh, con cho bác xin lỗi, bác có mỗi thằng con trai. Bác không nỡ để nó buồn. Vừa nói tay bà vòng ra sau gỡ chiếc áo ngực ren của Thịnh xuống.
Thịnh vùng vẫy cố gắng nhưng không làm gì được. Me Khánh bắt đầu di chuyển xuống chiếc quần xì còn sót lại trên người cô.