phá lên cười ngặt nghẽo. Sau đó giật tay tôi nũng nịu. – Đi mà… đi mà… gọi là em đi. Đêm qua gọi có sao đâu. – Mày mà còn thế nữa là tao im lặng từ giờ tới lúc mày về đấy. – Thôi được rồi… Nó lại tiếp tục ôm tay tôi. Chỉ một lúc sau, nó lại liến thoắng, đủ chuyện từ cũ đến mới. Trời càng ngày càng nắng, ánh mặt trời chói chang, môt hôi bắt đầu dính trên trán tôi và nó. Nhìn xung quanh một, tôi kéo nó băng qua ngã tư,.